@writing30days day 6 Chỉ là miếng gạch trên con đường thành công ???
Với bản thân tôi, tôi không đặt nặng thành công hay thất bại. Tôi chỉ qua tâm, tôi đi được đến đâu và tôi cần làm gì để mọi thứ tốt hơnTừ một kẻ sẽ là tỉ phú
Hãy quên về sự thất bại đi
Mỗi lần sẩy chân ngã, tôi đều tự cười một tiếng cho đỡ mệt mỏi. Rồi ngoái lại xem, mình đã làm sai gì và có thể làm gì để làm mọi thứ tốt hơn. Nếu ai đó nói với bạn là càng thất bại, bạn càng đến gần thành công hơn. Thì tôi xin đính chính là. Đó là điều đó không hẳn chính xác. Nếu bạn thất bại, và để cho thất bại đó đi qua như không có gì thì nó vẫn là thất bại.
Điều làm cho nó trở thành nấc thang tiến tới thành công là bạn biết bạn "được" cái gì trong đó.
Edison thất bại 10.000 nhưng mỗi lần ông lại thấy "à, cách này không được, mình phải thử cách khác". Còn nếu ông ấy cứ cố gắng thử đi thử lại 10.000 lần một con đường thì đó là thất bại triền miên. Và cái đó chả cho bạn cái gì cả. Bạn phải biết nhìn lại sau gục ngã xem, bạn đã làm sai cái gì? Cần làm gì để vượt qua nó. Khi đó, bạn sẽ không còn khái niệm thất bại.
Đó chỉ là miếng gạch dẫn tới thành công
Không có con đường nào dẫn tới bạn thành công mà không phải đổ mồ hôi, công sức. Nếu có trừ khi cha mẹ bạn là một đại gia như Phạm Nhật Vượng hoặc Bầu Đức gì đó. Và nếu có thì cũng chả phải thành công của bạn.
Đường tới thành công không rải thảm đỏ rước các bạn trừ khi bạn yêu cầu điều đó, và cố gắng hết sức để điều đó xẩy ra. Đó là niềm tin vào sự thành công và sự cố gắng hằng ngày để đạt được sự thành công đó.
Và trước tiên, nếu bạn muốn xây một con đường thì bạn phải hiểu bạn cần đi đến đâu. Đấy chính là ước mơ. Bạn càng mơ lớn thì bạn càng đi được xa. Nhưng càng mơ lớn bạn càng phải cố gắng và bạn cần hi sinh nhiều hơn.
Lúc đó, thất bại chỉ là một mẫu gạch bé xây nên con đường hướng tới thành công của bạn.
Bạn đủ sức thành công, và bạn không hề vô giá trị
Những lúc gục ngã, bạn thường tự trách mình, cho mình là vô dụng. Tự trách mình một chút thì okay, nó sẽ khiến bạn trưởng thành hơn. Nhưng đừng tự gán cho mình cảm giác vô dụng. Việc tự gán cho mình sự vô dụng khiến bạn không thể đứng lên được. Và điều đó xẩy ra khi bạn quá yếu đuối. Hãy mạnh mẽ lên, hãy cho tôi thấy bạn là ai, bạn có thể làm được điều gì.
Hãy sống một cuộc sống đầy màu sắc và đầy ước mơ. Hãy tự mình vẽ nên cuộc đời mình. Hãy vẽ những sắc màu bạn muốn. Và tự bản thân bạn đã có năng khiếu nghệ sĩ cuộc đời. Vì sao ư, vì bạn sinh ra là để vẽ cuộc đời của bạn mà....
Nhận xét
Đăng nhận xét