Review sách: Nỗi buồn chiến tranh
Nếu như bộ phim "Chiến tranh Việt Nam" nổi đình nổi đám gần đấy, là góc nhìn hoàn của người Mỹ về chiến tranh Việt Nam. Thì nhà văn Bảo Ninh kể lại cho chúng ta một góc nhìn khác về câu chuyện.
Đó là câu chuyện của nhân vật chính với việc mất cả cuộc đời xem kẽ với những nhân vật phụ, mà khi đọc xong, chiến thắng chẳng còn như ta đã biết
Cuốn sách xoay quanh Kiên, hình ảnh của một thế hệ sinh ra và trải qua chiến tranh. Một thế hệ mà dường như tâm hồn họ đã hoàn toàn bị sự khốc liệt của chiến tranh cướp mất. Một mối tình-"đáng lẽ phải đẹp"- Của Kiên và Phương, để sau khi đọc xong những trang sách. Chúng ta nghẹn ngào cho cuộc đời họ, những người đáng ra đã có một cuộc đời
Cuốn sách là những câu chuyện xen kẽ, khiến thoạt đầu ta khó chịu. Nhưng rồi hiểu ra, đó là dòng hồi ức của nhân vật chính. Đó là những câu chuyện chiến trường, nơi nỗi sợ hãi, sự căm thù xem ké vào nhau.
Đó là câu chuyện mối tình vụng dại của những anh lính trẻ, mà kết thúc trong đau đớn khi cả một tiểu đội nữ bị sát hại dã man.
đó là câu chuyện ký ức của người lái tăng, khi dưới xích là những người lính bên kia chiến tuyến. khi có thể nghe được cái tiếng xích tăng nghiến vào xác người
Nhiều câu chuyện khác, mà đọc xong, ta nhìn ra muôn hình vạn trạng của "Nỗi buồn chiến tranh" Và để sau đó, ta thấy tiếc, thấy căm phẫn, thấy rằng, Chiến tranh chẳng đẹp đẽ, hùng tráng như ta từng được nghe kể.
Nhưng người tôi thấy thương cảm nhất là Phương. Một người con người tài sắc, lại mất tất cả. Lại rơi và một vòng lặp đắng cay. Rồi tự hiểu, rằng luật nhân quả cuối cùng chưa hẳn là có thật. Phương đã làm tất cả gì có thể, cô dành tất cả tình yêu cho Kiên. Nhưng rồi cô lại nhận được sụ đắng cay.
Bằng một lối viết buồn thảm, dễ cuốn người đọc vào chính cuốn sách. Bảo ninh đã kể cho chúng ta, đã vẽ ra một hình ảnh chiến tranh với những người thự sự trả qua cuộc chiến.
Với người đọc, đó như một cái gì đó buồn thảm mà như một người anh tôi nói "Nó có thể khiến bạn cảm giác lạc lõng, đau đớn cả tháng trời"
Nhận xét
Đăng nhận xét