Sự ích kỷ của một dân tộc
Đi qua một đoạn phố giờ tan tầm của Hà Nội, một ông bố chở con gái vụt lên lề đi bộ một cách ngang nhiên. Ông bố ngoảnh lên nói với con gái - một cô bé tầm 6 tuổi: "đi thế này mới nhanh được đó con". xong thoải mái phi lên như mình vừa là điều gì đó đúng đắn
Một câu chuyện nhỏ, nhưng đáng ngạc nhiên là nó không còn là một điều lạ lẫm. Chúng ta đang sống trong một xã hội thật kỳ lạ, Cách chúng ta cư xử với nhau, cách chúng ta đối xử với môi trường và xã hội. Điều gì khiến người Việt Nam trở nên kinh tởm như vậy.
Xét về lịch sự, Việt Nam là một xã hội bị gấp khúc bởi cách quảng thời gian, chúng ta bị đô hộ bởi pháp, xong đó chuyển sang chủ nghĩa cộng sàn với kinh tế bao cấp, xong lai chuyển về kinh tế xã hôi tự do. Và hiện giờ, chúng ta đang sống với sự tự do của người Mỹ với tâm lý của một dân tộc đang trong thời kỳ bao cấp. Chúng ta có thể thẳng miệng chưởi rủa một người nào đó với lời biện minh là góp ý cho người khác trong khi lại tứ giận khi người khác góp ý.
Chúng ta có thể vứt rác ngay chỗ công cộng, vượt đèn đỏ sau đó cời mỉm như một đứa trẻ ngượng ngùng gì đó, sau đó xem như sự việc không có gì. CÁI GÌ VẬY?
Nói lại một chút về sự đứt gãy nền văn hóa, sao tôi lại nói về điều này, sự đứt gãy văn hóa gây ra sự dị dạng về cách ứng xử cũng như văn hóa, một nền văn hóa chưa sẵn sàng thay đổi bị thay đổi một cách toàn diện theo một hướng gần như ngược với hướng mà nó đi.Điều này chẳng biết đúng là sai NHƯNG, nó để lai những hệ lụy rất lớn.
Chúng ta sống với cách của nền văn hóa này với tâm lý của nền văn hóa kia. Chúng ta làm điều gì chúng ta thích nhưng lại đổ thừa những hậu quả mình tạo ra cho số đông. Gọi một cách khác, chúng ta trong xã hội 'hợp tác xã văn hóa". Làm theo cách mình muốn rồi đòi xã hội trả lại cái mà mình cần. CÁI GÌ VẬY?
Nhận xét
Đăng nhận xét